“I Miss You” là tên của một bộ ảnh 13 tấm của nhiếp ảnh gia Erik Simander (Thụy Điển).
Erik Simander kể lại sự ra đời của bộ ảnh này rằng: “Bà tôi qua đời đột ngột vào tháng 2 năm 2015. Thay vì tiếp tục với công việc của mình, tôi quyết định trở về nhà và dành thời gian với ông tôi. Ông mắc chứng AMD (thoái hóa điểm vàng), một căn bệnh dẫn đến tăng nhãn áp, mất thị lực chậm và khiếm thính. Vì vậy, theo một cách nào đó, ông đã mất cả đôi mắt và đôi tai kể từ khi bà qua đời“.
Mình xem bộ ảnh rất nhiều lần, và cũng từng chia sẻ cho các lớp chụp ảnh kể chuyện nhiều lần. Có lẽ một phần câu chuyện nó gợi tới nhiều cảm xúc riêng tư trong quá khứ của mình, nhưng tự thân bộ chuyện mình nghĩ là cũng nói nhiều điều cho bất kỳ ai. Cảm xúc chúng ta thường trỗi dậy đối với người thân ra đi – ngôi thứ nhất với ngôi thứ hai. Ở câu chuyện này, ngoài khuynh hướng ấy, tác giả còn đặt mình vào tâm tư của hai người khác với nhau – ngôi thứ hai với ngôi thứ ba. Một người cháu quan sát, thấu cảm tình cảm của người ông khi bạn đời của ông khuất núi. Erik Simander diễn tả điều đó bằng cách thực hiện một bộ ảnh – “I Miss You”. Có lẽ “I Miss You” là lời thốt ra của tác giả với bà, với ông, mà vì nó là tựa của bộ ảnh, nên nó là lời của ông nói với bà trong thời gian sống trống vắng bà. “Hjordis, tôi nhớ bà” – Hjordis là tên của bà. Tác giả đã công bố bộ ảnh sau khi người ông cũng đã hoàn tất hành trình trần gian, về với Đất Trời và với bà.
Erik Simander dành thời gian ở bên ông của anh sau khi người bà qua đời, giúp ông vượt qua giai đoạn khó khăn và ghi lại nỗi đau tử biệt của gia đình bằng bộ ảnh đầy ám ảnh. Cảm giác bị bỏ lại sau cái chết của người bạn đời là mất mát không thể tránh khỏi. Không ai muốn nói về nó. Nhưng nó vẫn luôn xảy ra. Ông tôi qua đời vào tháng 3 năm ngoái. Ông đã không bao giờ có thể vượt qua nỗi đau này.
Cháu trai của ông đã từ bỏ dự án dang dở để dành thời gian ở bên. Simander ghi lại nỗi đau mất vợ của người ông bằng cái nhìn sâu sắc và thơ mộng lạ kỳ nhưng vẫn thể hiện được nỗi đau của việc mất người thân. Người cháu trai nhiếp ảnh gia đã ở nhà trò chuyện cùng ông, ôn lại kỷ niệm và giúp ông làm các công việc vặt. “Một người bạn đời ra đi trước người kia là điều không thể tránh khỏi, chủ đề này có thể hơi cấm kỵ. Không ai muốn nói về nó, nhưng điều này vẫn cứ xảy ra”, Simander nói.
Khi người thân qua đời, điều này tạo ra khoảng trống đau đớn trong cuộc đời của chúng ta. Chính tác giả cũng từng trải qua nỗi đau mất cha vài năm trước. Anh chia sẻ sự mất mát đột ngột đó đã hủy hoại bản thân anh và gia đình. Nỗi đau tử biệt khiến những người ở lại cảm thấy như bị bỏ rơi với cảm giác trống rỗng. Theo thời gian, cảm giác đó sẽ phai nhạt dần nhưng không bao giờ biến mất. Đó là xúc cảm tự nhiên của con người.
Qua bộ ảnh “Hjordis, tôi nhớ bà”, nhiếp ảnh gia 27 tuổi giúp người xem hình dung cuộc sống khó khăn của một người cao tuổi, vốn quen sống cùng bạn đời của mình mỗi ngày cho đến khi bà ấy qua đời và bỏ lại ông trong căn nhà trống trải.
Trong một cuộc phỏng vấn, nhiếp ảnh gia người Thụy Điển cho biết anh thích thực hiện những câu chuyện liên quan đến con người và các vấn đề xã hội. Nó không nhất thiết phải là điều gì đó lớn lao mà có thể chỉ là những chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.
Bộ ảnh mang phong cách điện ảnh và được thực hiện trong thời gian khá lâu vì tác giả mong muốn ghi lại những khoảnh khắc chân thực và xúc động nhất. Anh thường chỉ chụp vài bức ảnh khi cảm thấy thích hợp và sau đó lại đặt máy ảnh xuống. Có lẽ từng bức ảnh sẽ tác động đến trí tưởng tượng của người xem nhiều hơn. Từng ảnh khơi gợi một không gian nội dung riêng cho tâm khảm của từng người, với bối cảnh và trải nghiệm riêng. Xin được chia sẻ với mọi người…
Xem thêm ở Blog của Erik Simander